Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Viết cho em tôi .

NỖI NHỚ .


Nỗi nhớ như con ngựa hoang
          bất kham .
Sẵn sàng tung vó .
Bay về những miền xa ký ức .
Sa mạc đỏ trời cát, bụi .
Nắng, mưa, sương khói một thời .

Anh
   - kỵ sĩ không yên, cương, roi và trang phục .
Mọp người trên lưng ngựa hoang.
Dụ đến những cánh đồng xanh cỏ.
Những dòng sông leo lẻo nước trong.
Những nơi có nhiều thức ăn, nhiều niềm hỉ lạc.
Dụ đến với con người đang được sống yêu thương .

Có khoảnh khắc ngựa hoang buông vó .
Đi về miền cỏ non ,ngẩn ngơ.
Xít xoa dòng sông nước chảy.
Rưng rưng trước nắng sớm, ráng chiều .
Có khoảnh khắc ngựa hoang cũng chen chân cùng dòng người trên phố thị.
Thong dong những bước, gõ đều .

Và .
     khoảnh khắc
             về với bản năng.
Ngựa hoang hí vang, tiếng kêu trong tiền kiếp .
Nỉ non muôn dặm núi mờ .
Chân không móng,
            vó ngựa tru lên ,
                    phi ngược về phìa thời gian.
Đâu rồi dấu chân trong miền sa mạc.
Đâu rồi cát bụi ,đỏ trời một thời ngưa chứng .
Nỗi nhớ
- Ngựa hoang -
        anh người phàm mắt thịt .
            buông tay cho ngựa hoang mang đi.
Nghe

Mưa từng đêm ướt gối .
Anh miên man phi nước đại cùng em .
  
                                  11 -  2014

3 nhận xét:

  1. "Mưa từng đêm ướt gối .
    Anh miên man phi nước đại cùng em"
    Anh đừng để hai câu thơ này rơi vào tay ĐTH nhé :))

    Trả lờiXóa
  2. Hi... kị sĩ khôn g trang phục mà phi ngựa chắc lạnh và linh linh lắm đây:)

    Trả lờiXóa